Tu La Vũ Thần

Chương 3: Khảo Hạch bắt đầu


- Rốt cuộc nó là cái gì?

Có người rất hiếu kỳ hỏi:

- Chẳng lẽ Tô Nhu trưởng lão muốn hiến thân sao?

Cũng có kẻ không biết xấu hổ mà suy nghĩ bậy bạ.

Tô Nhu tuy là trưởng lão nhưng chỉ mới có hai mươi tuổi, so với những tông môn trưởng lão cổ hủ khác thì cô ấy càng bình dị và gần gũi hơn. Cũng vì vậy mà có rất nhiều người không hề kiêng kỵ bàn tán.

Đối với suy đoán của mọi người, Tô Nhu chỉ cười quyến rũ rồi vươn năm ngón tay mảnh khảnh, nói:

- Năm gốc Tiên Linh Thảo.

- Cái gì? Năm gốc Tiên Linh Thảo à?

- Ta không có nghe nhầm chứ? Đúng là năm gốc Tiên Linh Thảo sao?

[ngantruyen.com] Lời này vừa nói ra, đại điện trở nên vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người không thể nào giữ được bình tĩnh.

Tiên Linh Thảo trân quý biết bao, ngay cả Sở Gia, hàng năm cũng chỉ có thể cấp cho mỗi người một gốc Tiên Linh Thảo, còn đối với những người bình thường mà nói thì Tiên Linh Thảo lại càng là vật vô cùng quý giá, thấy cũng chưa từng thấy qua. Thế mà Thanh Long Tông lại xuất ra năm gốc, điều này đối với ngoại môn đệ tử mà nói thì nó có sức hấp dẫn rất lớn.

Chẳng qua, phần lớn người ở đây cũng chỉ có thể mơ tưởng đến thôi, vì họ tự biết Tiên Linh Thảo không có duyên với bọn họ. Ngược lại với những kẻ đó, các đệ tử có mục tiêu đứng thứ nhất đã rất nóng lòng muốn tỷ thí, lại càng thêm kích động hơn.

Tô Nhu thấy khí thế các đệ tử tăng vọt như thế thì rất là hài lòng, gật gật đầu rồi sau đó vung tay lên, phía sau lập tức truyền đến âm thanh:

- Ầm ầm.

Cánh cửa cao đến mấy trượng đang chậm rãi mở ra.

- Còn chờ cái gì nữa? Không muốn tham gia khảo hạch sao?

Tô Nhu nhìn thấy đám đệ tử thừ người ra thì cười ra tiếng, nói:

- Xông lên...

Trong chốc lát, từng đợt tiếng reo hò vang lên không ngừng, vạn tên ngoại môn đệ tử như con ngựa thoát dây cương hướng về bên trong cánh cửa mà lao đi.

Sở Phong đi theo dòng người, một mạch tiến về phía trước, cuối cùng tiến sâu vào bên trong một hang động. Hang động này rất bao la nhưng thực sự rất u ám, khó có thể nhìn thấy gì. Mọi người đều biết có nguy hiểm đang ẩn nấp xung quanh và bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến bọn họ.

- Xông lên, vì vũ kỹ cấp bốn, vì năm gốc Tiên Linh Thảo, tất cả hãy xông lên...

Nhưng dù sao cũng có một số người cần tiền không cần mạng, biết rõ có nguy hiểm mà vẫn xông lên, kết quả là ngay cả đầu cũng không thể trở về mà những người như vậy cũng không phải số ít.

- Xẹt xẹt, bụp

Nhưng vừa mới đi năm trăm mét thì từng cơn Phá Phong Chi Âm từ phía trước truyền đến, vô số cây ngân châm từ vách đá bắn ra, giống như mưa xối xả bắn về phía đám người.

- A...

- Ô hu hu...

Trong chốc lát, đủ loại tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hang động, những đệ tử xông lên phía trước vì bất ngờ không kịp phòng ngự nên hơn phân nữa đã ngã xuống.

Cho dù sự tình diễn biến như vậy nhưng mọi người vẫn như trước không có chút chùn bước, vẫn liều mạng chạy như điên vào chỗ sâu trong hang động. Bởi vì bọn họ biết tuy là ngân châm rất lợi hại nhưng sẽ không làm chết người, dù sao cũng là cơ quan trận, đối với người có tu vi Linh Vũ Cảnh tam trọng mà nói thì chỉ cần cẩn thận một chút là hoàn toàn có thể né tránh. Nhưng mà càng liên tục đi sâu vào thì số lượng ngân châm cũng càng dày đặc, đồng thời thường xuyên có người trở tay không kịp.

Dưới tình huống như vậy, đoàn người rất nhanh bị rớt lại, khoảng cách bị kéo dãn ra. Lúc này, chạy ở trước không phải là đám người đục nước béo cò mà là những cao thủ như: Dương Thiên Vũ, Đoạn Vũ Hiên.

Không thể không công nhận là Dương Thiên Vũ và Đoạn Vũ Hiên kia rất tài giỏi. Những người khác do ngân châm phóng ra xối xả như mưa nênđều phải cẩn thận từng li từng tí bước từng bước một, mà bọn hắn lại như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, đâu giống như xông qua cơ quan trận mà giống như chạy đua hơn.

Sở Phong vẫn chạy sau lưng bọn họ, bám theo lực lượng Linh Vũ Cảnh tam trọng. Sở Phong làm như vậy có hai nguyên nhân: Thứ nhất, không muốn làm chim đầu đàn; Thứ hai, tình huống của hắn rất đặc biệt, hắn không muốn bộc lộ thực lực bản thân quá sớm, cho nên hắn đang chờ đợi một thời cơ, khi mà mọi người không chú ý hắn sẽ vượt qua.

- Đoạn Vũ Hiên, uổng cho ngươi có tuổi tác lớn như vậy mà chỉ có thể chạy song song với một đứa nhỏ như ta thôi, ngươi không thấy bị mất mặt sao?

- Hừ, tiểu hài tử, con đường tu võ không bàn đến tuổi tác mà chỉ nói đến sức mạnh thôi. Muốn mạnh miệng thì trước tiên hãy thắng ta đã rồi nói sau.

Trải qua một đoạn thời gian, hàng ngũ lúc đầu chỉ còn lại hai người là Đoạn Vũ Hiên và Dương Thiên Vũ. Hai người này đều có tu vi Linh Vũ Cảnh tứ trọng, một người có thiên phú nổi bật, một người có kinh nghiệm lão luyện, hai người chẳng phân được cao thấp, mùi thuốc súng càng ngày càng nồng nặc.

Bởi vì bọn họ biết rõ đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn họ chính là đối phương và phần thưởng lớn nhất kia đều là mục tiêu của bọn họ.

- Vù vù.

Đột nhiên, từng cơn gió từ phía trước thổi đến.

Bình tĩnh xem xét, cả hai người đều kinh hãi, bước chân buộc phải giảm tốc độ bởi vì phía trước xuất hiện một đám sương mù dày đặc.

Hang động này vốn u ám, lại có thêm sương mù thì khả năng nhìn thấy lại càng thấp, lúc này né tránh cơ quan lại càng khó khăn hơn, cho dù là hai người bọn họ cũng phải cẩn thận xử lý.

- Cơ hội tốt.

Lúc mọi người chùn bước chính là lúc Sở Phong mừng thầm, hắn đi nhanh về phía trước một bước, chỉ nghe một tiếng vèo vèo, cả người như mũi tên rời khỏi dây cung lao nhanh về phía trước.
- Vù.

Lúc này, Đoạn Vũ Hiên đang chuyên tâm tránh né ngân châm thì một bóng đen chợt lóe lên bên cạnh rồi vượt qua hắn, còn chưa đợi hắn phản ứng thì người nọ đã biến mất không thấy đâu.

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Sự tình diễn ra như vậy làm cho Đoạn Vũ Hiên cảm thấy hoảng hốt gấp bội, lúc đầu hắn còn tưởng rằng là Dương Thiên Vũ nhưng khi phát hiện ra Dương Thiên Vũ còn đang ở phía sau cách hắn không xa thì hắn bắt đầu trở nên hoảng hốt.

Sở Phong thành công vượt qua mọi người, hắn cũng không có đắn đo mà đem tốc độ nâng lên cực hạn rồi chạy đi. Trải qua khoảng thời gian dài chạy với tốc độ nhanh, hắn vẫn không có cảm giác kiệt sức, linh khí trong cơ thể hắn giống như vô cùng vô tận, từ bên trong đan điền không ngừng cuồn cuộn tỏa ra.

Không chỉ như vậy tốc độ cùng lực đạo, thính giác cùng thị lực của hắn đều cao hơn những người có cùng tu vi, ít nhất là mạnh hơn Đoạn Vũ Hiên và Dương Thiên Vũ kia.

Đối với biến hóa này, Sở Phong cũng không có kinh ngạc lắm, bởi vì đó là chỗ đặc biệt của hắn. Loại đặc biệt này, năm năm trước hắn đã thấy qua mà hiện giờ loại đặc biệt này đã quay trở về, khiến hắn có tự tin sẽ lớn mạnh không ai sánh được. Từ bây giờ, ở trước mặt hắn không ai có thể tự xưng là thiên tài.

Sở Phong một mạch chạy như bay, cuối cùng cũng vượt qua cơ quan trận thoát ra khỏi hang động u ám kia, đi vào bên trong một tòa đại điện rất lớn mà ở giữa đại điện này có tồn tại một tòa thạch đài, trên đài cao bày vài món vật phẩm, đó chính là vũ kỹ cấp bốn và năm gốc Tiên Linh Thảo.

Sở Phong nhìn thấy mấy đồ vật này thì có chút kích động nhưng hắn cũng không vội vã đi về phía trước mà nhìn về phía mấy cánh cửa đá ở hai bên đại điện.

- Phía sau mấy cánh cửa đó chính là mãnh thú trong truyền thuyết sao?

Khóe miệng Sở Phong nhếch lên một độ cong mờ nhạt, vẻ mặt vô cùng chờ mong.

Hắn biết trận khảo hạch này vừa mới bắt đầu, hắn sắp sửa đối mặt với một loại mảnh thú khát máu, là loại sinh vật vô cùng hung ác và độc địa, tên là Hung Thú.

- Tô Nhu trưởng lão, người mau đến xem, rất là bất ngờ đấy.

- Ta canh giữ nơi này nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đệ tử có thể lấy tốc độ như vậy thông qua.

Địa cung che giấu một tòa thạch thất, một trưởng lão lớn tuổi đang nhìn chằm chằm vào thạch tử hỗn loạn, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Đó không phải là thạch tử bình thường mà là cơ quan của địa cung, chỉ khi cơ quan được khởi động thì thạch tử mới hỗn loạn.

Mà lúc này, mấy bàn thạch tử đều hỗn loạn cả lên, điều đó giải thích một việc, đã có người thông qua cơ quan trận.

Những đợt khảo hạch trước kia, người nhanh nhất thông qua cơ quan trận cũng phải vài canh giờ nhưng mà hiện tại chỉ mới qua nửa canh giờ thôi.

Biến cố này khiến cho mọi người rất bất ngờ, hơn mười trưởng lão đang ở trong thạch thất đều tụ hợp lại đây, tất cả bọn họ đều giật mình.

- Xem ra trong hàng ngũ ngoại môn đệ tử lần này có một nhân vật thú vị nha.

Tô Nhu cũng đi sang đây, nàng xem toàn bộ thạch tử hỗn loạn hài lòng gật đầu:

- Một khi đã như vậy thì không thể để cho hắn dễ dàng thông qua được, ta sẽ cho hắn thêm nhiều hứng thú.

Trong lúc nói chuyện, nàng quay đầu nhìn về phía trên thạch tử, nơi đó có ba khối đá hình trò bằng thạch bích.

Đột nhiên, nàng cười quỷ dị, vỗ lên tảng đá

- Ầm ầm

- Không nên đụng vào.

Mấy vị trưởng lão thấy thế đều rất kinh hãi, la lên.

Nhưng mà đã muộn, lúc này ba tảng đá đã bị Tô Nhu vỗ lên

- Làm sao vậy? Không phải ngươi nói cho ta biết tảng đá này có thể thả ra mãnh thú sao?

Tô Nhu nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của mấy vị trưởng lão thì cũng ý thức được việc mình làm là không đúng.

- Ba tảng đá này có thể phóng thích ra mảnh thú nhưng cũng không thể đồng thời khởi động. Nếu đồng thời tác động, sẽ thả toàn bộ mảnh thú đang giam giữ ra. Đó chính là ba mươi con mảnh thú cấp hai, chín con mãnh thú cấp ba và một con mảnh thú cấp bốn.

Khi Lý trưởng lão nói xong lời này thì khuôn mặt tái nhợt, lời nói cũng có chút run rẩy.

Nhiều năm canh giữ ở chỗ này, hắn đối với mảnh thú vô cùng hiểu rõ. Chúng là những quái vật vô cùng hung tàn, đáng sợ hơn nhiều so với những võ giả cường đại.

Chỉ cần nghĩ đến, vạn tên đệ tử đang ở trong địa cung này sắp bị mảnh thú giết hại, hắn quả thật không dám tiếp tục suy nghĩ.

- Sao ngươi không sớm nhắc nhở ta.

Giờ khắc này, sắc mặt Tô Nhu cũng đại biến, thân ảnh mềm mại nhúng một cái liền hóa thành một cơn gió, ngay lúc cánh cửa đá mở ra nàng đã biến mất không thấy đâu.

- Lý trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người vị trưởng lão lớn tuổi.

- Còn có thể làm sao bây giờ, mọi người còn không mau đi cứu viện.

Lý trưởng lão nổi giận, quát một tiếng, liền xông ra bên ngoài.